Câu chuyện tình của chúng tôi cách đây 15 năm rồi. Nhưng vẫn làm tôi đau đớn vì đó là mối tình đầu của tôi.
Tôi và nàng học cùng nhau từ lớp 10. Hồi đó chúng tôi vô tư và trong sáng lắm, chơi thân với nhau như những người bạn cùng giới tính. Nàng học rất giỏi còn tôi thì học bình thường. Nhưng từ khi chơi thân với nàng tôi lại có động lực cố gắng học tập. Đến năm lớp 11 thì thành tích học tập của tôi ngang ngửa với nàng.
Và rồi chuyện gì đến cũng đến, tôi nhận ra tôi đã thích nàng từ lâu, nhưng không dám nói với nàng. Tôi vẫn chơi thân với nàng nhưng cố giữ một khoảng cách bạn bè mà không biết rằng nàng cũng có tình cảm với tôi.
Hình minh họa |
Thời gian trôi nhanh, chúng tôi cũng đến kỳ thi tốt nghiệp và đại học. Chúng tôi giúp đỡ nhau trong học tập và thành công rực rỡ với kết quả là tôi đỗ ĐH Bách khoa, còn nàng đỗ ĐH sư phạm Hà Nội.
Khi biết kết quả thì là lúc tôi lấy tinh thần nói với nàng về tình cảm của tôi dành cho nàng và không ngờ là nàng cũng có tình cảm với tôi. Và từ đó chúng tôi yêu nhau.
Thời sinh viên yêu nhau cũng rất đỗi giản dị. Hai đứa học hai trường khác nhau và cũng dành nhiều thời gian cho học tập nên cũng chỉ gặp được nhau vào cuối tuần. Thời bấy giờ điện thoại còn đắt và hiếm nên sinh viên nghèo như chúng tôi sẽ rất ít bạn có.
Để tiết kiệm tiền cho gia đình nên chúng tôi đều ở trong kí túc xá. Ở trong kí túc xá rất vui và cũng may mắn là trong phòng của tôi và cô ấy đều có một bạn có điện thoại và thỉnh thoảng chúng tôi cũng mượn bạn để liên lạc với nhau.
Thấm thoát cũng hết 4 năm đại học, cả hai chúng tôi đều ra trường và tìm được những công việc mới. Tôi thì làm ở Hà Nội còn cô ấy về quê làm giáo viên. Thời gian đầu chúng tôi vẫn rất yêu nhau. Nhưng do công việc của tôi là phải qua Nhật Bản học thêm những công nghệ mới để phục vụ cho công việc nên chúng tôi phải tạm thời xa nhau.
Hôm tôi đi ra nước ngoài cô ấy đã qua sân bay tiễn tôi và chúng tôi cũng hứa hẹn chờ đợi nhau. Nhưng thời gian cứ trôi đi, một năm, 2 năm, rồi 3 năm trôi qua. Tôi vẫn ở bên nhật, còn cô ấy vẫn là cô giáo hằng ngày đi dạy học và cô ấy cũng đã 27 tuổi. Bố mẹ thì giục lấy chồng, không thì ế mất, biết bao giờ tôi về mà chờ với cả đợi. Mưa dầm thấm lâu, và cô ấy được một số người họ hàng mai mối nên cô ấy đã quyết định lấy chồng.
Ngày lấy chồng cô ấy cũng không mời tôi, nhưng do công việc của tôi đã xong, nên tôi cũng được về nước làm việc.
Khi tôi về đến đầu nàng thì cũng là lúc cô ấy lên xe hoa về nhà chồng. Tôi bất ngờ, đầu óc quay cuồng, trời đất như sụp đổ, tôi ngồi sụp xuống một lúc lâu, mà không biết rằng mình bị ngất lúc nào. Tôi được người dân đưa về nhà.
Thời gian cứ trôi đi, tôi vẫn tự trách mình đã thiếu dự quan tâm, chăm sóc cô ấy, nên mới ra cơ sự đó. Tôi vẫn là người độc thân. Tôi vẫn thường xuyên hỏi thăm cô ấy mỗi khi về quê. Và hai chúng tôi thỉnh thoảng vẫn gặp nhau khi họp lớp nhưng không nói chuyện với nhau bao giờ. Tôi biết là tôi vẫn yêu cô ấy, và cô ấy vẫn yêu tôi nhưng chúng tôi không thể nào đến được với nhau nữa. Vì cô ấy đã là "Vợ người ta" rồi.
Thời sinh viên yêu nhau cũng rất đỗi giản dị. Hai đứa học hai trường khác nhau và cũng dành nhiều thời gian cho học tập nên cũng chỉ gặp được nhau vào cuối tuần. Thời bấy giờ điện thoại còn đắt và hiếm nên sinh viên nghèo như chúng tôi sẽ rất ít bạn có.
Để tiết kiệm tiền cho gia đình nên chúng tôi đều ở trong kí túc xá. Ở trong kí túc xá rất vui và cũng may mắn là trong phòng của tôi và cô ấy đều có một bạn có điện thoại và thỉnh thoảng chúng tôi cũng mượn bạn để liên lạc với nhau.
Thấm thoát cũng hết 4 năm đại học, cả hai chúng tôi đều ra trường và tìm được những công việc mới. Tôi thì làm ở Hà Nội còn cô ấy về quê làm giáo viên. Thời gian đầu chúng tôi vẫn rất yêu nhau. Nhưng do công việc của tôi là phải qua Nhật Bản học thêm những công nghệ mới để phục vụ cho công việc nên chúng tôi phải tạm thời xa nhau.
Hôm tôi đi ra nước ngoài cô ấy đã qua sân bay tiễn tôi và chúng tôi cũng hứa hẹn chờ đợi nhau. Nhưng thời gian cứ trôi đi, một năm, 2 năm, rồi 3 năm trôi qua. Tôi vẫn ở bên nhật, còn cô ấy vẫn là cô giáo hằng ngày đi dạy học và cô ấy cũng đã 27 tuổi. Bố mẹ thì giục lấy chồng, không thì ế mất, biết bao giờ tôi về mà chờ với cả đợi. Mưa dầm thấm lâu, và cô ấy được một số người họ hàng mai mối nên cô ấy đã quyết định lấy chồng.
Ngày lấy chồng cô ấy cũng không mời tôi, nhưng do công việc của tôi đã xong, nên tôi cũng được về nước làm việc.
Khi tôi về đến đầu nàng thì cũng là lúc cô ấy lên xe hoa về nhà chồng. Tôi bất ngờ, đầu óc quay cuồng, trời đất như sụp đổ, tôi ngồi sụp xuống một lúc lâu, mà không biết rằng mình bị ngất lúc nào. Tôi được người dân đưa về nhà.
Thời gian cứ trôi đi, tôi vẫn tự trách mình đã thiếu dự quan tâm, chăm sóc cô ấy, nên mới ra cơ sự đó. Tôi vẫn là người độc thân. Tôi vẫn thường xuyên hỏi thăm cô ấy mỗi khi về quê. Và hai chúng tôi thỉnh thoảng vẫn gặp nhau khi họp lớp nhưng không nói chuyện với nhau bao giờ. Tôi biết là tôi vẫn yêu cô ấy, và cô ấy vẫn yêu tôi nhưng chúng tôi không thể nào đến được với nhau nữa. Vì cô ấy đã là "Vợ người ta" rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét