Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2015

Nghẹn ngào, cay cay sơi sống mũi khi đọc những tâm sự của cậu bé 8 tuổi viết về bố làm bác sĩ

"Tôi phải làm thế nào để bố hiều rằng, bố là bố của tôi, chứ không phải là bố của các bệnh nhân kia" - Câu nói đó làm cho tôi, làm cho bao bác sĩ khác phải chững lại, phải giật mình, cảm thấy cay sống mũi.

Cả tuần bận bịu, được ngày nghỉ cuối tuần, tranh thủ thời gian đọc báo mạng, tình cờ đọc được bài văn của cậu bé 8 tuổi viết về bố làm bác sĩ, tự nhiên thấy xúc động vô cùng. 

" Bố tôi là một bác sĩ ngoại khoa. Bác sĩ ngoại khoa ít có thời gian nghỉ, thường xuyên phải làm ngoài giờ. Mỗi ngày trở về nhà, bố đều xuất hiện trong bộ dạng mệt mỏi, thiếu sức sống, mẹ rất không vui.

Bố rất thích ngủ nướng, gọi thế nào cũng không chịu dậy, nhưng cứ đi làm là khác hẳn.

Tôi không thích như vậy, tôi mong bố không ngủ nướng, không thường xuyên tăng ca, tôi hy vọng khi ở cùng chung tôi, bố phải vui vẻ, có sức sống. Bố phải đi chơi nhiều cùng tôi và mẹ, thế tôi mới thấy vui.

Dường như bố không hiểu tâm tư của chúng tôi và mẹ, ngày nào cũng đi sớm về muộn. Chỉ cần một cuộc điện thoại gọi đến là bố đi ngay, được ngày nghỉ thì chỉ ngủ nướng, đến chó cũng ghét bố.

Tôi phải làm thế nào để bố hiều rằng, bố là bố của tôi, chứ không phải là bố của các bệnh nhân kia”.


Tôi viết bài này, tôi chia sẻ bài này không phải vì tôi kêu khổ, tôi kêu gọi sự thương hại từ cộng đồng. Tôi viết bài này chỉ để cộng đồng hiểu thêm về những hy sinh của người bác sĩ. Hãy hiểu và thông cảm hơn với ngành Y chúng tôi. 

Bản thân tôi cũng là một bác sĩ Ngoại nên tôi rất hiểu và càng thấy nghẹn ngào khi đọc những dòng văn mà cậu bé 8 tuổi viết về người bố bác sĩ của bé đó. 

Là bác sĩ Ngoại khoa nói riêng hay làm bác sĩ nói chung bạn luôn cần phải sẵn sàng mọi lúc, bất kể là 1-2h sáng hay 12h trưa... bất kể lúc nào bệnh nhân cần là phải sẵn sàng. 
Bản thân tôi cũng từng trải qua những lần như thế. Có những hôm 2h sáng vừa đặt lưng xuống nghỉ một chút thì 3h lại có điện thoại gọi có bệnh nhân phải mổ cấp cứu...

Điện thoại lúc nào cũng cần phải trong tình trạng sẵn sàng đón nhận các cuộc gọi.

Nếu một ngày nào đó những người Bác sĩ như chúng tôi vì gia đình, chúng tôi tắt điện thoại ( tất nhiên là vào ngày nghỉ ) - chúng tôi tự cho mình những ngày được thoải mái, được dành toàn bộ thời gian cho gia đình... Không tiếp nhận những cuộc gọi mổ cấp cứu, xử trí bệnh nhân... Thì các bạn có CHỬI chúng tôi thiếu Y đức không?


Có những điều thật khó để diễn tả hết được. Mời các bạn xem thêm 2 video bên dưới để hiểu thêm về nghề Y và cảm thông hơn với nghề Y chúng tôi.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét